Thứ Tư, 27 tháng 4, 2011

Văn cô bé Bắc Nga


Tác giả : Hoàng Tuấn Vũ (Johnny)
có sự trợ giúp của anh Trường (Phúc Yên)






Ai đi xứ Lạng bao xa
Ai đi man ngược ai đi Bản Ngà
Hỏi đền cô bé Bắc Nga
Khí thiêng đúc tụ một tòa sơm lâm
Chợ Bản Ngà ngày phiên đông đúc
Người dân tọc Dao, Mèo gọi nhau
Người Tày người Thổ đua nhau
Người Nùng người Mán hẹn nhau quẩy hàng
Tiết tháng giêng ngày xuân mơn mởn
Rằm tháng giêng hội họp đông vui
Tìm về đến chùa Bắc Nga
Nghe danh cô bé anh linh hơn người
Nguyên xưa hầu mẫu Lộc Bình
Cửa rừng chốn đó cô thường vào ra
Mâu yêu cô bé nhất tòa
Ban cho trăm phép cứu người trần gian
Cô cứu người thoát cơn hoạn nạn
Lại cứu người khỏi ách tai ương
Trần gian ghi nhớ ơn người
Lập miếu cô bé sơm khuya phụng thờ
Miếu thờ cô am thanh cảnh vắng
Cây cổ thụ bên chùa Bắc Nga
Ngày ngày niệm phật di đà
Trăng thanh gió mát tiên cô đi về
Sông Lộc Bình dòng trong dòng đục
Tiếng chim hót líu lít líu lô
Suối khe sơn thủy hữu tình
Cô bé chơi thác Long Đầu, Khuôn Van
Sắm sửa hàng cô đi lễ phật
Lại băng rừng thăm thú động tiên
Cô chơi Nhất, Nhị, Tam Thanh
Đồng Đăng lễ mẫu cô đi Tà Lài
Đền Tà Lài bốn mùa mát mẻ
Lại qua miền hang Gió, hang Dơi
Trở về mát mẻ thảnh thơi
Hẹn dân trăm họ tháng giêng tìm về
Rằm tháng giêng về đền cô bé
Người dân tộc mở hội đông vui
Điệu Sli điệu Lượn dao duyên
Hẹn rằng ngày ấy thì về đền cô

Thứ Bảy, 2 tháng 4, 2011

La Bình Công Chúa trong truyền kỳ bảo vệ quân Lam Sơn


Bà là con gái của Sơn Tinh (tức Tản Viên Sơn Thánh) và công chúa Mỵ Nương. Khi còn trẻ, Mẫu là một cô gái đức hạnh, lại tài sắc vẹn toàn, được cha mẹ đặt tên là La Bình.
Người ta cho rằng các chiến công quân sự của nhiều triều đại Việt Nam đều có sự phù hộ của bà. Vì thế, các triều đại này, sau khi thắng lợi đều có lễ tạ ơn và có sắc thượng phong cho bà là công chúa.
Một truyền thuyết cho rằng hồi đầu thời kỳ khởi nghĩa Lam Sơn, lúc ấy lực lượng nghĩa quân còn yếu, đang đồn trú ở Phản Ấm thì quân Minh kéo đến bao vây. Nghĩa quân người ít chống cự không nổi, phải tan tác mỗi người mỗi nơi. Trong đêm tối, công chúa Thượng Ngàn đã hóa phép thành bó đuốc lớn, soi đường cho quân sĩ, tập hợp và dẫn dắt họ đi vào đất Mường Yên, về cơ sở núi Chí Linh. Ánh đuốc thiêng của bà, chỉ quân sĩ của Lê Lợi biết được, còn quân Minh không thể nào nhìn thấy.
- La nương nương, tệ thần không có ý bất kính, nhưng thân là người của tiên giới, nương nương nhất quyết không thể can dự vào việc chốn phàm nhân, trái lệnh của Ngọc Hoàng tức là tự đưa mình vào vĩnh viễn trầm luân chốn Phong Thần đài.

Gió đêm lồng lộng thổi trên triền cao. Đêm nay không có mây, chỉ có vầng trăng rỡ ràng trên cao, vầng trăng đỏ như máu.

Trong bóng đêm, bóng dáng một người con gái ảm đạm phiêu diêu dứng đó, tà hoàng y cuộn sóng trong gió. Ánh mắt nàng vượt qua dãy núi giăng giăng mờ mịt trước mặt, nhìn xuống vùng thảo nguyên Phản Ấm.

Nơi đó, là nơi máu con dân Đại Việt đang tuôn trào dưới lưỡi kiếm bạo tàn của quân binh Đại Minh.

Rải rác trên đồng cỏ mênh mông, những ngọn đuốc của Minh quân kéo thành những con rắn lửa hung hãn chia cắt tàn binh nước Việt thành từng nhóm nhỏ, mặc sức tàn sát. Tiếng gào thét của những kẻ hấp hối, tiếng binh đao loảng xoảng, tiếng hò reo của đoàn quân chiến thắng trộn lẫn với nhau tạo thành một âm thanh thê thảm nhất thế gian. Âm thanh của chiến tranh.

Tựa như cô hồn dạ quỷ đang rú rít thành từng hồi dài. Chốn thảo nguyên ấy, giờ đây đã là một hoả ngục trầm luân.

La Bình cảm thấy hai dòng nhiệt lệ đang tuôn chảy trên gò má nhợt nhạt. Nàng khe khẽ hỏi lại, thanh âm chìm trong gió rít.

- Tiên giới là ai, chẳng phải tiên giới được tạo thành từ chốn phàm trần ư. Tiên nhân chẳng phải do phàm nhân tu luyện mà thành ư. Nếu đến cả một chút nhân tính cũng không còn, há chẳng phải đã làm vấy bẩn hai chữ tiên nhân ư.

Sơn thần lão ca, phiền lão ca về báo lại với thiên giới, La Bình ta dù có phải đời đời chịu tội nơi Phong thần đài, cũng không thể nhắm mắt nhìn con dân đất Việt chịu đựng khổ nạn này.

Lời vừa dứt, thân ảnh đã phiêu diểu ly khai, theo gió bay về đồng bằng Phản Ấm. Bỏ lại sau lưng tiếng hét giận dữ của lão Sơn thần.

...

Lê Lai bạt kiếm, liên tục đánh bạt đi bốn ngọn trường mâu đâm tới, lăn tròn sang một bên, vừa khéo đỡ kịp cho người bộ tướng bên cạnh một thanh trảm mã đao hung hiểm. Động tác gã liền lạc như lưu thuỷ, nhanh nhẹn đến không ngờ dù trên người mặc một bộ chiến giáp nặng đến hai mươi cân.

Nhưng chỉ có người trong cuộc mới hiểu, thanh Trảm Long kiếm của gã giờ đã trở nên nặng chình chịch, cả một bên vái trái đã tê bại mất cảm giác, vết thương trước ngực lại vỡ ra, tuôn máu dầm dề.

Điều gã muốn duy nhất lúc này là buông kiếm nằm xuống ngủ một giấc. Một giấc ngủ thanh bình như ngày xưa, giữa vạt rừng nở trắng hoa ban.

Chỉ là giờ đây trước mắt gã, là ánh lửa nhấp nhô của hàng ngàn bó đuốc Minh quân, là ánh thép vung lên loang loáng, là tiếng kêu tuyệt vọng của tàn quân đất Việt. Bại binh như núi lở, cho dù gã có tài năng như Tôn Võ tái sinh, cũng chẳng thể cứu vãn cục diện này. Lê Lai thở dài một tiếng, nghiến răng đứng lên đối mặt với hàng ngàn thanh trường mâu đang hoa lên sáng lạnh cả đất trời.

- Minh chúa, hạ thần vô dụng, đã không thể cứu vãn đại cục, chỉ còn cách tử chiến đền nợ nước, hy vọng minh chúa có thể bình yên trở về Lý Linh sơn, tạo dựng lại cơ sở tiếp tục cuộc chiến vĩ đại của dân tộc.

Giữa lúc đó, một tiếng rì rào trỗi dậy trong những toán bại binh, lan đi như sóng trên đồng cỏ :

- Mẫu thượng ngàn, Mẫu thượng ngàn.

Lê Lai ngoảnh lại, để chứng kiến một khoảnh khắc không bao giờ phai mờ trong tâm trí gã, khoảnh khắc thấy nàng.

Một đoá hoàng hoa nở giữa đất trời, như niềm hy vọng loé sáng giữa thăm thẳm mịt mù. Nàng như bước từ trên thinh không xuống giữa chiến trường đang hồi thảm liệt, tựa như một câu chuyện không thể xảy ra, đến cả bọn Minh quân đang hăm hở khát máu như lang sói, cũng phải ngây ngốc ngắm nhìn.

Chiến trường lặng đi trong một thoáng.

Để rồi tiếng hò reo của tàn quân đất Việt cất lên trong niềm vui khôn cùng

- Mẫu thượng ngàn đã đến rồi, Mẫu thượng ngàn đã đến rồi.

Vài kẻ bất chấp địch nhân trước mặt, quỳ xuống giữa chiến trường, đưa bàn tay về phía nàng. Chỉ là trong một thoáng ngây ngốc, bọn Minh quân đều tập trung chú ý về phía người con gái đó.

Một thanh âm lan trên đồng cỏ :

- Chạy về phía ngọn lửa xanh.

Phía xa kia, trước những dãy núi chập chùng, một ngọn lửa xanh thần kỳ chợt loá sáng, lơ lửng trong không trung.

...

Nhan Hành Tư đang say sưa tận hưởng chiến thắng. Quân binh Đại Minh thế như chẻ tre, chỉ thoáng chốc đã đánh tan bọn phản loạn Lam Sơn, truy cùng giết tận. Phen này nếu có thể bắt được Lê Lợi, chắc chắn y sẽ trở thành đại tướng quân quyền cao chức trong của xứ Nam di này. Đến lúc đó, y sẽ xây một phủ đệ thật lớn, thật oai vệ, đón vợ con từ phương Bắc sang tận hưởng phú quý. Xứ Nam di xa cách thiên triều, thân là một đại tướng quân cũng như là vua một cõi.

Chỉ là giữa lúc đang vẽ ra mộng tưởng đó, thì dị biến bất chợt phát sinh.

Người con gái đó, từ trên thinh không bước xuống, cả đạo quân vạn người hung hãn của y, chợt ngây ra như gỗ đá.

Nhan Hành Tư cơ hồ nuốt mất lưỡi, trợn mắt nhìn vào bóng dáng tha thướt ấy, tưởng như đang trờ về một buổi dạ yến chốn đế đô Trung Nguyên. Chỉ đến khi nghe thấy tiếng rì rào của bọn phản loạn, bản năng đại tướng của y mới chợt thức tỉnh, liền thò tay túm lấy ngực gã sư gia người Việt :

- Bọn chúng hò reo gì thế, con bé ấy là ai.

Gã sư gia sợ đến đứng tròng con mắt, chăm chăm nhìn lên trời, lắp bắp :

- Là Mẫu thượng ngàn, bà chúa núi rừng đất Nam. Tướng quân, sự việc rất là không hay rồi.

- Hừ, là tiên giới à, từ lúc nào tiên giới lại xem vào chuyện chốn trần gian thế kia. Mà chỉ là một tiên nhân nhỏ nhoi, lại cả gan chống cự với quân binh của thiên triều chúng ta sao.

Gã sư gia chẳng biết trả lời sao, chỉ một mực lắc đầu. Nhan Hành Tư đại nộ, đứng thẳng người trên yên con Kim Long Mã, quát lên một tiếng vang vọng cả chiến trường :

- Kẻ tiên nhân kia, biết khôn thì đừng xen vào chuyện của nhân giới. Ngươi dám giỡn mặt với oai danh thiên tử đang ngự phương Bắc, có biết sẽ nhận lấy hậu quả thế nào không.

La Bình quay lại đối mặt với viên đại tướng trên con ngựa vàng, từ người này toát ra một khí thế cường bạo bức nhân, ẩn chứa một lực lượng huỷ thiên diệt địa, đặc biệt là cây ngân cung sau lưng gã, chính là cây ngân cung ngày xưa của Hậu Nghệ truyền lại. Ngân cung kim tiễn đó đã từng bắn rơi cả vầng mặt trời, đối với giới tiên nhân mà nói, có thể huỷ diệt nguyên thần, khiến họ rơi vào cảnh thành tán tiên, đời đời bất phục. Trong một thoáng, nàng cảm thấy run sợ trong lòng.

Nhưng nàng đã không thể quay lại.

Nhan Hành Tư mắt nhìn thấy bọn Minh quân chợt biến thành ngây ngốc, trong khi bọn phản loạn lại từ từ tụ tập được với nhau, ào ào rút về phía dãy núi trùng điệp đằng xa. Nếu bọn chúng có thể ẩn mình vào vùng rừng núi đó, chỉ e là dù có huy động trăm vạn quân cũng đành phải bó tay ra về. Y quay sang tên sư gia hỏi :

- Con bé ấy đã làm gì mà bọn lính trở nên ngây ngốc thế kia.

- Tướng quân, Mẫu thượng ngàn vừa bảo dân Việt chạy về phía ngọn lửa xanh, nàng ta đã dùng pháp lực của mình chặn đứng quân ta rồi.

- Ngọn lửa xanh, ngọn lửa xanh nào ?

- Là ngọn lửa đằng kia - gã sư gia chỉ tay về phía dãy núi - nó đang lơ lững giữa trời, tướng quân không thấy sao ?

Nhan Hành Tư bất chợt cảm thấy một luồng nộ khí bốc cao trong đầu, nghĩ thầm viễn cảnh đẹp đẽ của gã đang có nguy cơ bị con bé tiên nhân ấy phá hỏng. Được, nếu ngươi đã dám chống lại thiên oai, ta sẽ huỷ diệt nguyên thần của nhà ngươi.

Y thúc một cái, con Kim Long Mã chồm lên hung hãn, xô ngã bốn năm tên bộ tướng, tế chạy như bay về phía La Bình. Nhan Hành Tư buông cương, rút sau lưng ra một ngọn cung trắng bạc lắp tên. Thoáng chốc chỉ nghe tiếng rít dài trên đồng cỏ, một mũi tên vàng xé không bay lên.

La Bình chợt cảm thấy một áp lực nặng nề đè nén về phía mình, nàng phất tay áo, từ trong tay áo vụt bay ra một đoá bạch liên đón đầu mũi tên vàng. Một tiếng nổ ầm ầm như sấm động vang lên, mũi tên vàng và đoá bạch liên, cùng một lúc tiêu tán trong không trung. La Bình thân hình khẽ giật một cái, loạng choạng lùi về phía sau ba bước.

Nhan Hành Tư cười dài, trong đà ngựa phi, bắn ra một lúc ba mũi tên nữa. Ba mũi tên lướt đi là là trên đồng cỏ, đến phía dưới chân La Bình mới ngóc dậy, tựa như rắn vồ mồi. La Bình xoay một vòng giữa không trung, đã thấy cưỡi lên một đoá bạch liên khổng lồ, bay vụt lên phía trên, tay áo phất xuống dưới quấn lấy ba mũi tên, mượn lực ném ra xa.

Chỉ là ba mũi tên ấy mang theo một nguồn kình lực quá mạnh, soạt soạt mấy tiếng đã xé tan tay áo của nàng thành mấy mảnh, lả tả trên đồng cỏ như bươm bướm. La Bình thân hình rung động, tà áo vàng đã thấy lấm tấm máu tươi, đoá bạch liên từ từ mờ nhạt đi, nàng từ trên cao rơi xuống. Nhan Hành Tư ngựa không dừng vó, thoáng chốc đã vượt sang bên kia, xoay mình lại, tên phát liên châu đầy trời, bủa vây lấy thân ảnh đó.

Giữa hiểm cảnh ấy, từ đồng có phía dưới, một vầng sáng bạc loé lên, cuộn trong không trung, đánh cho tên vàng rơi rớt tứ phía.

Là Lê Lai, tay cầm Trảm Long kiếm, thi triển khinh công Thảo thượng phi, kiếm thế ào ạt như nước triều, chém thẳng vào mặt Nhan Hành Tư. Nhan Hành Tư gầm lên một tiếng, ngân cung vung lên gạt thanh kiếm ra. Y không kịp lắp tên, chỉ kéo dây cung bật thành ba nhát, kình khí đã tạo thành ba viên đạn xé gió bắn tới, vô hình vô tích mà lại mang theo khí thế huỷ diệt. Uy lực của cây ngân cung này, thật không gì có thể so sánh nổi.

Lê Lai thầm kêu khổ trong lòng, tay phải cầm kiếm đã mỏi nhừ, tuyệt đối không có khả năng ngạnh tiếp chiêu này, đành phải lăn tròn dưới đất tránh thoát. Vừa ngẩng đầu lên đã thấy hai vó trước của con Kim Long Mã chồm lên đầu mình. Trong lúc sinh tử tối hậu đó, gã nhớ ra một chiêu cứu mạng của dân tộc Mường, liền nẳm ngửa ra, kiếm đặt ngang trước mặt, chờ cho vó ngựa sắp bổ xuống mới lăn sang một bên, bóng người ẩn trong bóng kiếm, kín kẽ không một khe hở.

Con bảo mã hí thảm một tiếng, quỵ xuống phía trước, hất văng Nhan Hành Tư ra, hai chân trước của nó đã bị chém đứt gân. Nhan Hành Tư không ngờ Lê Lai sắp chết lại có thể có một chiêu thức kinh khủng như vậy, nhất thời sơ ý té lăn lông lốc trên đồng cỏ. Y vừa lăn hai vòng, đã kịp dùng ngân cung bắn ra năm viên vô hình đạn về phía Lê Lai vẫn chưa đứng dậy được.

Chỉ là phía trước Lê Lai, bất chợt mọc lên một bức tường đất dày, vô hình đạn phá năm cái lỗ trên bức tường đó, nhưng cũng mất đi kình lực, chẳng còn tác dụng gì nữa. Nhan Hành Tư tức giận , rủa thầm :

- Con ả tiện nhân, ba lần bảy lượt phá vỡ chuyện tốt của bổn tướng quân.

Lúc này Lê Lai đã bật dậy lao tới, Nhan Hành Tư cũng không có thì giờ để rủa xả nửa, nghiến răng rút đao chống đỡ thế kiếm như chớp giật của vị tướng quân đất Việt. Thoáng chốc bóng kiếm bóng đao đã phủ đầy trời, giành giật nhau từng chút một.

Nhan Hành Tư càng đánh càng than trời như bộng, tên tướng quân vóc người nhỏ nhắn, đầu tóc xoã tung kia, không ngờ trải qua một trận truy sát mà vẫn còn nhanh nhẹn như báo đốm, chiêu thức lại kỳ dị biến ảo, quả thật không biết đâu mà chống đỡ. Thêm nữa cỏ dưới chân y cứ như những sợi dây trói mảnh, quấn siết lấy chân khiến y di chuyển vô cùng khó khăn, chắc hẳn cô ả kia đang giở trò ma. Y suy tính trong đầu, nếu đánh nữa chỉ tổ thiệt thân, liền chém nhầu ba kiếm rồi bỏ chạy. Nhưng Lê Lai đâu phải hạng tướng để đối thủ muốn đến là đến, muốn đi là đi như vậy, Trảm Long kiếm phiêu phất chém ra, đã hất bay mũ đại soái của Nhan Hành Tư, vạch vào vai y một đường.

Nhan Hành Tư rú lên thê thảm, ôm vai chạy dài. Lê Lai cũng đã sức cùng lực kiệt, trong bụng thầm tiếc không đủ sức kết liễu đối phương, nhưng lực bất tòng tâm, chỉ đành chống kiếm đứng nhìn. Bọn Minh quân ngơ ngẩn, thấy chủ tướng đại bại bỏ chạy, lại chứng kiến cảnh tượng kỳ dị trước mắt, đấu chí tụt xuống sát đất, cũng bắt đầu lục tục rút lui.

Phía sau gã tàn binh Việt đã gần như an toàn tiến vào dãy núi Lý Linh.

Người con gái hoàng y đó, vẫn lơ lửng giữa không trung, chăm chú nhìn xuống, trên gương mặt tái xanh phảng phất một nét cười.

- Hãy vững tâm chàng nhé, non sông đất nước thiêng liêng này, dù thế nào cũng sẽ không chịu khuất phục trước kẻ thù.